Trang

Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011

CHÚ BÉ VÀ BÀI HÁT.


Vào một ngày hè năm đó tại thành phố biển Nha trang, bên khung cửa sổ của căn gác nhỏ, nhìn ra là rạp Xi-nê Tân tiến. Có một chú bé 11 tuổi ngồi nhìn trời nhìn đất, chú đã xa lắm rồi cái nơi mình sinh ra, nơi có căn nhà nhỏ rất thân quen, với những trò chơi của đám bạn nhỏ mỗi đêm hè oi ả . Mỗi khi mẹ đi làm về thường mang theo những món quà nhỏ, khi thì cái kẹo, khi thì là một cái bánh quy bé nhỏ gói trong miếng giấy, ba anh em chia nhau dù thèm nhưng chú vẫn phải nhường các em. Chú nhớ đứa em gái mà mình hay cãi nhau với nó, chia nhau việc quét nhà nấu cơm với nó. Nhớ đứa em gái út bé nhỏ như cái kẹo, hay ốm yếu, nhớ lắm hình ảnh em bỗng dưng ngồi bật dậy sau hơn hai tháng nằm liệt vì bị đường ruột, cả khu tập thể đã sang chia buồn, có người còn bảo chắc cháu khó qua được đêm nay. ....
Nơi này quá xa Hà nội, đi xe lửa phải mất ba bốn ngày mới tới, xa quá mẹ ơi. ..............

Giờ này chắc bố đang ở đâu đó bên đất nước Campuchia xa xôi, đang làm những việc của người lớn, không biết khi nào ông mới về. Chú không thấy nhớ bố , nhưng chú luôn muốn có bố bên cạnh, dù chỉ ở gần thôi nhưng cũng đủ để làm chú bận rộn và cứng rắn hơn để không khóc mỗi khi nhớ mẹ và các em.
Bà dì giờ cũng đã chui vào phòng nghe radio, bà không cho chú đi chơi sau cái hôm mà chú cãi không nghe lời bà và bỏ đi ra bãi biển ngồi tới 1 giờ sáng mới về, làm bà lo cuống cuồng. Nhưng chú vẫn không nghĩ là bà lo cho chú mà chỉ vì sợ bố về là ông mắng bà thôi.
Chú nhìn về phía rạp xi nê, tối nay có phim gì đó mới mà mọi người đi xem đông ơi là đông. Chú đã từng được bố cho đi xem ở đấy mấy lần rồi. Trong đó có cái gương to ngay cầu thang lên xuống, giờ chắc đã gần hết phim suất hai bắt đầu lúc 8 giờ, chợt tiếng bài hát khi kết thúc phim vang lên:


Ba sẽ là cánh chim
Đưa con đi thật xa
Mẹ sẽ là cành hoa
Cho con cài lên ngực
Ba mẹ là lá chắn
Che chở suốt đời con
Vì con là con ba
Con của ba rất ngoan
Vì con là con mẹ
Con của mẹ rất hiền
Ngày mai con khôn lớn
Bay đi khắp mọi miền
Con đừng quên con nhé
Ba Mẹ Là Quê Hương


 Chú nge như nuốt từng chữ vào lòng và rồi khi bài hát kết thúc, chú ngẩn ngơ hát lại câu được câu mất, nhưng ý nghĩa của từng câu ca thì còn nguyên trong đầu. và rồi khi hát lại lần thứ ba...Ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con..chú khóc, khóc thật đau đớn, đau đớn đến buốt nhói trong tim..đến khi tai không còn nge , mắt không còn nhìn thấy gì nữa..khóc mà chỉ có nước mắt tuôn ra, miệng há to mà không thể bật ra thành tiếng....
Bộ phim chiếu suốt một tuần vì đông khách, suốt cả tuần tối nào chú cũng lên ngồi trên cửa sổ gác nhỏ..và lại hát..lại khóc..đến hôm cuối cùng thì chú không thể khóc được nữa...chú chỉ ngồi nge, không còn cảm thấy gì nữa, không nge tiếng người ồn ào cười nói khi ra về, không nge thấy tiếng bà dì đang gọi hỏi làm gì trên đó....
Bài hát có lẽ sẽ theo chú đi hết cuộc đời và cũng theo về thế giới bên kia, nơi có những ông Bụt cô Tiên dù chú chẳng bao giờ tin vào chuyện cổ tích. Vết thương trong trái tim chú bé sẽ không bao giờ lành, nó chỉ như tấm gương vỡ cố dán lại, mỗi khi chạm vào vẫn đủ sắc nhọn để  cứa vào trái tim. Hành trang luôn mang theo bên mình của chú là cảm giác của đêm cuối cùng trên căn gác nhỏ, dù đi đâu về đâu.....và chú vẫn luôn yêu quí bố mẹ mình, luôn là như vậy.....


Ba mẹ là lá chắn
Che chở suốt đời con
Vì con là con ba
Con của ba rất ngoan
Vì con là con mẹ
Con của mẹ rất hiền.

Hình như chú bé ngày xưa lại đang khóc..khóc mà không hiểu sao mình lại khóc..

1 nhận xét:

ngan nói...

"Chú bé" ơi, những đau khổ ngày xưa bé luôn trở thành 1 miền ký ức không phôi phai trong lòng mỗi con nguời để rồi khi lớn lên dù có bôn ba muôn nẻo đuờng hình ảnh ngày xưa ấy vẫn hiển hiện rõ mồn một trong tâm trí của chúng ta, khi yếu lòng "chú bé" hãy cứ khóc, khóc thật sự như ngày xưa đă khóc, hy vọng rằng sau đó "chú bé" sẽ thấy cân bằng trong tâm hồn hơn, dễ chịu hơn phần nào. Chúc "chú bé" vui.